Crazyinlove
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Crazyinlove

Don't cry cause you are so right
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 33-35)

Go down 
Tác giảThông điệp
satthu_tulip_den
thành viên kì cựu
thành viên kì cựu



Tổng số bài gửi : 60
Age : 31
Đến từ : Thiên đường không tình yêu
Registration date : 03/04/2008

THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 33-35) Empty
Bài gửiTiêu đề: THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 33-35)   THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 33-35) Icon_minitimeFri May 02, 2008 5:51 am

33.
Quảng trường Thiên Phong. Tôi chơi cờ với ông Ngô buôn đồ cổ. Tôi nhường ông ta sáu nước, ông ta thua và thở dài bỏ về.
Một ván cờ vây thường làm kiệt sức phần lớn người chơi. Họ cần phải ăn và ngủ để lấy lại sức khỏe bình thường. Tôi thì khác. Vào cuộc là tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên. Tập trung tư tưởng khiến tôi bị kích động cao độ. Ván cờ đã hết mà tôi còn phải mất hàng giờ để tiêu bớt sức lực đúc kết lại trong lúc chơi. Tôi tìm cách làm dịu mình mà cũng chẳng xong.
Hôm nay cũng như mọi khi, tôi xoạc cẳng bước về nhà. Các ý tưởng mơ màng rồ dại nhất bám theo tôi. Tôi ngỡ như mình tách khỏi cõi người trần mắt thịt này và nhập với thần tiên.
Có người gọi tôi. Tôi ngẩng lên: Kinh đạp xe đạp qua phố. Xe anh buộc một chiếc lồng chim phủ vải xanh lam sau giá đèo hàng. Anh phanh xe.
- Anh đi đâu với cái lồng chim thế?
Anh giật vải ra và tự hào chỉ cho tôi xem hai con chim cu cổ đỏ.
- Loại chim này thích dạo chơi. Bình thường thì người chơi chim lắc lư lồng theo bước chân đi dạo buổi sáng. Đi như người già thế chán lắm nên anh nghĩ ra cách đi chơi bằng xe đạp này.
Tôi cười. Kinh đề nghị đưa tôi về. Trời cũng tối rồi chẳng nhìn rõ mặt người nữa. Tôi có thể lên xe anh mà không sợ người ta dòm dỏ. Tay trái tôi ôm cái lồng chim, tay phải tôi quàng qua eo anh. Kinh phóng đi. Để giữ thăng bằng, tôi túm chặt áo gilê của anh. Ngón tay tôi trượt trên lần lụa và lớp lông thú, dừng lại ở ngang bụng anh. Dưới chiếc gilê lót lông, Kinh mặc một chiếc áo dài vải bông, hơi ấm da thịt anh truyền qua lần vải thấm vào lòng bàn tay tôi. Khi chân anh đạp xe, các cơ bắp cứng lại rồi giãn ra dưới tay tôi. Tôi lúng túng rút tay ra nhưng khi qua một ngã tư, Kinh nghiêng người về phía bên và tôi lại buộc phải ôm eo anh chặt hơn.
Tôi bảo anh dừng xe lối cửa sau. Phía này toàn tường cao và chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt. Má Kinh đỏ lựng, anh thở phì phò và tìm chiếc khăn tay.
Tôi áp khăn tôi vào trán anh. Anh cám ơn và lau khuôn mặt đẫm mồ hôi. Anh lúng túng trước ánh mắt tôi và quay nhìn phía tường. Anh tháo bớt cúc áo dài để đưa khăn lau xuống phía cổ. Tôi hỏi thăm tin Mẫn.
- Ngày mai anh gặp nó ở trường…
Tôi đưa lồng trả anh. Anh ôm cái lồng và lẩm bẩm:
- Khăn của em thơm quá…
Có tiếng loảng xoảng khiến chúng tôi giật mình. Chiếc xe đạp dựa không vững vào gốc cây đổ lăn kềnh. Kinh cúi xuống nhấc xe và chạy đi như con thỏ bị đuổi.
34.
Tàu đột ngột dừng lại. Cú hích khiến tôi tỉnh ngủ và tôi nghe có lệnh tiếp tục lên đường. Khi tôi xuống khỏi toa tàu, bình minh bao bọc tôi trong màn sương lạnh giá. Dưới bầu trời màu tím nhạt, đất đai bị thiêu đốt trải dài, không một bóng cây, không dấu vết canh tác.
Tàu lại chạy. Chúng tôi ghen tỵ với các đồng ngũ đang tiếp tục đi sâu vào nội địa Trung Hoa. Bình đoàn chúng tôi có nhiệm vụ giữ gìn an ninh tại một thành phố nhỏ nam Mãn Châu mang cái tên kỳ dị là Thiên Phong - tức Ngàn ngọn gió.
Tôi rụt cổ vào trong áo lính và trôi mình trong nhịp bước đều đặn, tiếp tục gà gật. Chỉ cần vài tháng tôi đã học được cách vừa đi vừa ngủ. Cử động giơ lên hạ xuống của đôi chân vừa ru tôi vừa làm ấm người lên.
Đêm động phòng diễn ra trong một tòa nhà nằm giữa khu công viên nơi Minh đã từng hẹn tôi tới. Sau bữa ăn tối, người hầu trẻ dẫn tôi vào một căn buồng. Một tấm chăn vải hoa đã được trải sẵn. Cô giúp tôi cởi quần áo, mặc vào một chiếc yukata. Tôi nằm ngửa, khoanh tay và cố thu thập các ý nghĩ tản mạn của mình.
Chắc đã muộn lắm rồi nhưng tôi không biết giờ. Im lặng nặng nề và trời lại nóng. Tôi ngồi dậy và ra mở các tấm cửa thông ra hiên nhà.
Những đám mây dày vây quanh vầng trăng. Trong bóng tối, tiếng ộp oạp của ếch nhái xen lẫn tiếng nỉ non của dế và các côn trùng. Tôi lại đóng cửa và quay về chỗ nằm. Say mê hứng khởi biến đâu mất nhường chỗ cho sự sốt ruột. Tôi chưa bao giờ ngủ với một cô gái còn trinh, chẳng biết phải làm thế nào.
Có tiếng động rất khẽ khiến tôi bật dậy. Minh mặc một chiếc kimônô trắng cúi chào tôi bên cửa. Mặt nàng tô phấn nom trang trọng khác thường khiến nàng càng có vẻ xa vời hơn nữa. Nàng lướt qua căn phòng im lặng như một bóng ma và biến vào trong gian phòng bên cạnh.
Nàng ra khỏi phòng và không còn mặc chiếc áo kimônô lễ phục ấy nữa, chỉ quấn mình trong một chiếc yukata mầu đỏ rực. Tóc nàng đen như mun tương phản kỳ lạ với màu đỏ lửa của lớp lụa. Nàng chỉ là một cô bé con.
Nàng quỳ rất lâu, tay đặt lên đầu gối, mắt nhìn vào một thứ gì vô hình. Đột nhiên nàng phá vỡ im lặng:
- Xin anh hãy ôm em.
Tôi vụng về ôm lấy nàng. Tôi áp má tôi vào má nàng, mùi thơm phảng phất từ cổ áo yukata của nàng. Tim tôi đập thình thịch.
Nàng xuôi tay như người chết rồi. Khi tôi vạch chân nàng ra, nàng hoảng hốt ghì chặt lấy tôi, hai đùi xiết lại như gọng kìm. Âm hộ nàng lạnh ngắt. Mồ hôi tôi chảy ròng ròng hòa lẫn với mồ hôi của Minh, làm tan thành dòng lớp phấn trắng trên mặt nàng. Tóc nàng dính bết rơi xuống má và đôi khi chui cả vào mồm tôi. Nàng không thể thốt ra một lời nào, tựa như một con vật bị bóp cổ. Tôi khao khát được hôn nàng nhưng đôi môi tô son đỏ thẫm khiến tôi ghê sợ. Tôi vuốt ve thân hình nàng cuộc tròn trong chiếc yukata. Người nàng đẫm mồ hôi, nóng rực và nổi da gà dưới tay tôi. Đột nhiên, tôi đọc được trong mắt nàng nỗi kinh hoàng mà tôi từng nhìn thấy trong mắt các tử tù trước giờ hành quyết.
Nỗi thất vọng tràn trề ập xuống tôi. Tôi rời thân thể Minh và quỳ xuống. Nàng run rẩy hỏi:
- Anh sao vậy?
- Xin lỗi em.
Nàng bật khóc:
- Xin anh đừng nói thế.
Nỗi tuyệt vọng của nàng khiến tôi chán nản vô cùng. Tôi cứ tưởng mình biết rõ đàn bà nhưng ở tuổi hai mươi ba, tôi không biết rằng, ngoài thú vui xác thịt ra, đàn ông còn phải bước qua một thế giới đen tối, nơi người ta chẳng còn tư cách , nơi ta phải bước đi như trong kịch Nô, dưới lớp mặt nạ với cõi lòng tan nát. Tôi quyết định lấy tấm chăn chúng tôi đang nằm che mặt Minh lại và lật phần dưới chiếc áo yukata của nàng lên. Trong ánh đèn, chân nàng trắng xanh. Âm hộ của nàng như một kẽ xẻ dài, dầy lông như rái cá. Tôi cố tưởng tượng rằng Minh chỉ là một ả điếm lôi từ ngoài đường vào nhưng cũng không cách gì coi đó chỉ là một thứ hang hốc để dương vật bùng ra trong chiến thắng và hoan lạc.
Tôi tự vuốt ve thân thể mình, cũng không ăn thua gì. Đột nhiên tôi thấy sao mà cô gái yên ắng quá, tôi tưởng nàng đã chết ngạt.
Tôi lật tấm chăn, Minh đang khóc.
Để giữ thể diện, tôi dùng dao găm rạch cánh tay cho máu rơi xuống tấm vải lụa trắng đáng ra phải bị vấy bẩn bởi máu của cô gái còn trinh. Tôi giúp nàng tô lại mặt trước khi trời sáng và nàng ra khỏi phòng, tay ôm tấm vải vấy máu.

35.
Tan học, Hương về nhà cùng tôi. Chúng tôi ăn tối với ba mẹ rồi vào phòng tôi chơi một ván cờ.
- Tớ sắp lấy chồng rồi đấy, nó vừa nói vừa đi quân mã.
- Tin hay nhỉ - tôi cứ tưởng nó nói đùa - Thế nhân vật được bình chọn ấy là ai? Tớ có biết anh ấy không?
Nó chẳng nói gì.
Tôi ngẩng đầu lên.
Tay phải nó cầm một quân tốt, má tỳ lên bàn tay trái. Đèn soi rõ hai hàng nước mắt chảy dài theo cánh mũi.
Quá ngạc nhiên nên tôi nài nỉ nó nói ra còn nó thì òa lên khóc.
Tôi nhìn nó mà lòng đau thắt. Từ khi tôi gặp Mẫn và Kinh, Hương bớt dần ảnh hưởng đối với tôi. Vũ hội chẳng làm tôi quan tâm nữa và tôi từ chối mọi lời rủ rê của nó. Tan học, nó thường đi bộ cùng tôi về nhà còn tôi thì đầu óc cứ để đâu đâu, chẳng để ý xem nó rỉ rả cái gì nữa.
- Tớ đính hôn rồi.
- Với ai?
Nó nhìn tôi chằm chằm một lúc:
- Với con trai út của ông xã trưởng.
Tôi lăn ra cười:
- Ở đâu ra cái tay này? Cậu có kể với tớ bao giờ đâu. Tại sao cậu lại giấu tớ? Thế hóa ra là người yêu cậu à? Gì nữa nào? Các cậu chơi trò thanh mai trúc mã từ nhỏ à? Rồi lại gặp nhau ở thành phố chứ gì? Anh ấy học ở đâu? Có đẹp trai không? Tớ mong rằng các cậu sẽ vẫn sống ở đây. Mà này, tớ cũng chẳng hiểu tại sao cậu khóc nữa cơ đấy. Có chuyện gì đâu nào?
- Tớ đã gặp hắn bao giờ đâu. Bố tớ và dì ghẻ tớ đã quyết rồi. Tớ phải về quê vào cuối tháng bảy.
- Đừng bảo tớ là cậu bị ép lấy một người cậu không biết mặt đấy.
Hương càng khóc dữ.
- Không thể thế được. Làm sao mà cậu chấp nhận một chuyện dở hơi thế được? Thời buổi bây giờ khác rồi. Bây giờ con gái đâu có phải nhất nhất vâng lời cha mẹ.
- Bố tớ viết thư… Nếu tớ từ chối, ông ấy… sẽ … cắt tiền nuôi …. tớ.
- Khốn kiếp! Cậu có phải hàng để bán hay tiền để đổi chác đâu! Cậu vừa mới thoát được móng vuốt của bà mẹ kế, chẳng lẽ cậu lại chịu rơi vào tay một bà nhà quê hút tẩu khác à, lại có thể nghiện thuốc phiện nữa chứ, lại còn ghen tức với cậu vì cậu trẻ hơn, có học hơn nữa chứ. Bà ta sẽ làm nhục cậu, sẽ đày đọa cậu tới khi nào cậu giống bà ta, ganh ghét này, tẻ nhạt này, độc ác này. Cậu sẽ có một ông bố chồng bụng bự, tối ngày đi chơi gái và đêm về nhà thì say như chết, chửi mắng vợ con. Chồng cậu sẽ hắt hủi cậu. Cậu sẽ ở một ở một cái nhà to với nhiều thứ đàn bà khác nhé: hầu gái này, chị bếp này, vợ chồng, vợ lẽ của bố chồng này, vợ lẽ của chồng này, chị dâu, em chồng, chị em của chị dâu em chồng, đứa nào cũng xoay xở để làm vừa lòng lũ đàn ông và sẽ giết cậu. Chưa kể là cậu lại còn có con nữa kia đấy. Nếu cậu có con trai còn đỡ, còn được trọng vọng tí chút. Chứ nếu cậu có con gái thì thôi xong hẳn, họ sẽ coi cậu như chó như lợn. Có ngày cậu sẽ bị trả về nhà bố mẹ mình, chỉ cần một lá thư thôi, thế là cậu sẽ trở thành nỗi nhục của cả gia đình nhà cậu…
- Thôi thôi, tớ xin…
Hương nghẹn lời.
Còn tôi cũng cảm thấy mình làm bạn khổ thêm. Tôi đi lấy một chiếc khăn ướt, bắt nó nghuệch ngoạc lau mặt rồi uống một cốc nước chè.
Hương bình tĩnh lại.
- Tớ biết không nghe lời bố mẹ là khó lắm. Ngày xưa là tội hình đấy. Bây giờ thì có mỗi cách ấy thì mình mới được hạnh phúc thôi. Nếu bố cậu cắt nguồn tiếp tế, bố mẹ tớ sẽ giúp cậu. Chúng mình sẽ cùng học lên đại học. Thôi nào.
Tôi lôi Hương đến bên chiếc tủ sơn son nơi tôi giấu các kho báu. Tôi mở khóa. Ngoài mớ sách, các cuộn giấy chữ, các thoi mực xếp hàng ngay ngắn trong hộp gỗ, tôi lôi ra cái túi nhỏ bằng lụa thêu. Tôi mở túi và cho Hương xem các đồ nữ trang của tôi.
- Chúng mình sẽ bán đi, đủ để trả tiền học đấy.
Nước mắt lại tràn ra.
- Mẹ tớ cũng để lại đồ nữ trang của mẹ tớ. Bố tớ lấy của tớ để tặng mẹ kế.
- Thôi thôi đừng rên rỉ nữa. Phải chọn giữa tiền và tự do thì có gì mà phải do dự nhỉ. Bây giờ chùi mặt đi. Của tớ là của ấy và đừng có tự dày vò nữa.
Đêm đã khuya. Hương ngủ chập chờn lo lắng cạnh tôi.
Tôi lắng nghe tiếng gió và tiếng mèo chạy trên nóc nhà.
Tôi như nhìn thấy chị Nguyệt Châu nhà tôi: chân thon dài. Chị tự hào cho tôi xem món quà làm lành mà anh rể tặng: một đôi hài xa tanh màu sữa thêu những con bướm nhỏ. Đôi chân trần của chị bó khít trong cái vỏ lấp lánh ấy cũng tuyệt đẹp như bàn tay đi găng lục đeo chiếc nhẫn san hô hồng của chị. Rồi đột nhiên vẻ tươi vui biến mất trên gương mặt. Tôi thấy chị xanh xao, tóc tai rũ rượi. Quầng mắt chị thâm sì và nếp nhăn kéo dài nơi khóe. Con ngươi không sức sống và ánh mắt lờ dờ của chị nhìn vào một thứ mờ ảo nào đó. Chị ngồi đếm giờ và cầu sao cho chồng chị về nhà trước nửa đêm. Có cái gì đó kinh khủng lắm toát ra từ người chị, đã héo hắt đi vì tuổi tác và vẻ xấu xí. Đối với tôi, Nguyệt Châu không phải là một người đàn bà nữa mà là một bông hoa héo tàn.
Mẹ tôi cũng không phải là đàn bà. Bà thuộc về tầng lớp của những kẻ chết vì Chúa. Tôi thấy bà ngồi chép bản thảo cho ba tôi và tìm kiếm tài liệu cho ba. Mắt kém đi, lưng đau, mẹ lao tâm khổ tứ vì những tác phẩm chẳng bao giờ mang tên mẹ. Khi ba bị các đồng nghiệp ghen tị, bôi xấu, mẹ an ủi ba và bảo vệ ba. Cách đây ba năm, khi ba có con với một cô sinh viên, mẹ đã nuốt nỗi đau của mình. Mẹ đã cho bà mẹ trẻ kia tất cả của cải của mình khi cô ta bế con đến cửa nhà chúng tôi. Mẹ đã mua sự bình yên cho ngôi nhà này bằng cách bán tâm hồn mình. Mẹ chẳng bao giờ khác.
Nhưng biết có ai xứng đáng được với danh hiệu là đàn bà đây?
Về Đầu Trang Go down
 
THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 33-35)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 49-51)
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 52-54)
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 1-5)
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 5-10))
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 11-14)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Crazyinlove :: Thông tin về forum :: Chia sẻ :: Chuyên đề Manga - Anime'-
Chuyển đến