Vẫn là một ngày ảm đạm với bao nỗi buồn bao hạt nước mắt . Ngồi đếm từng giờ từng phút từng giây trôi quá một cách tuyệt vọng . Nỗi sầu nỗi cô đơn đang gặm nhấm cơ thể ta mà sao ta vô tâm quá ...
Trên vai ta là bao niềm đau mà chỉ ta hiểu và cũng chỉ ta chia sẽ nó trong nước mắt hằng đêm mà thôi ...Ta muốn nói ta yêu em nhưng sao khó quá . Ta đã bao lần yêu em ta nói với bao người ta yêu em nhưng ta đâu có được tình yêu của em . Cái ta có được phải chăng chỉ là tiếng vọng giả dối từ trái tim ta mà thôi .
Ta vẫn ngồi đây tiếng yêu vụt xa tầm tay của ta . Yêu . Yêu . Yêu .
Ta vẫn cứ mộng mị ngồi đây mà ôm ấp bao hoài niệm xa xôi của quá khứ còn em em vẫn la em vẫn cười vẫn hạnh phúc với những ước mơ với bạn bè của em . Người yêu ơi sao em hồn nhiên quá . Hồn nhiên đến vô tình .
Hạnh phúc của em là hạnh phúc của anh . Anh cười khi em cười . Anh buồn khi em buồn .Dù rằng anh không được bên em ....
Niềm đau nào rồi cũng sẽ qua đi nhưng khi nó đi qua cuộc đời mỗi người thì cái thặng dư buồn sẽ vẫn còn lại mãi mãi với thời gian . Em rồi có thể sẽ là hiện tại cũng sẽ có thể là quá khứ của anh .
Điều đó phụ thuộc vào tiếng vọng của trái tim anh em ạ !