Crazyinlove
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Crazyinlove

Don't cry cause you are so right
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 45-46)

Go down 
Tác giảThông điệp
satthu_tulip_den
thành viên kì cựu
thành viên kì cựu



Tổng số bài gửi : 60
Age : 31
Đến từ : Thiên đường không tình yêu
Registration date : 03/04/2008

THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 45-46) Empty
Bài gửiTiêu đề: THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 45-46)   THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 45-46) Icon_minitimeFri May 02, 2008 6:30 am

45.
Mẫn coi thường các trò chơi, coi đó là cách phí phạm thời gian. Chiều nay, sau khi đã ra sức khuyến khích động viên, tôi bắt được anh thay đổi ý kiến. Anh đồng ý chơi bài với điều kiện chúng tôi chơi trên giường và lấy bụng tôi làm bàn bài. Đối với anh, mọi thú vui ở đời đều quy về thú vui xác thịt. Anh không thể tiên đoán được chiến lược của đối phương, thua một cách thảm hại và vội vàng quật bài giữa hai vú tôi. Sự lười biếng và buông thả của anh khiến tôi tức giận. Tôi viện một lý do nào đó và rời khỏi phòng để trừng phạt anh . Tôi bỏ ra khỏi nhà và đi về phía quảng trường Thiên Phong.
Các tay chơi vừa trầm tư vừa ngủ gật. Chẳng có đối thủ, tôi ngồi vào một bàn cờ và chờ xem có tay mê cờ nào đi qua. Tay chống cằm, tôi bày quân và bắt đầu chơi một ván cờ tưởng tượng với Mẫn. Có một bóng người che lên tôi. Tôi ngẩng đầu. Một người lạ, đội chiếc mũ cói rộng vành lấp cả cặp kính gọng đồi mồi đang cúi xuống. Tôi gật chào chỉ cho anh ta chiếc ghế đối diện.
Người lạ có vẻ không hiểu và định đi. Tôi giữ anh ta lại:
- Này anh có biết chơi cờ vây không?
Anh ta sững sờ.
- Trông anh có vẻ biết chơi đấy. Ngồi xuống làm một ván đi.
- Cô thuộc thứ hạng nào, thưa cô? Anh chàng xuẩn ngốc hỏi tôi với giọng Bắc Kinh khủng khiếp.
- Tôi không biết.
- Tôi không thể chơi nếu tôi không biết rõ điểm yếu của cô.
- Cứ chơi một ván đi. Anh sẽ biết.
Anh ta ngập ngừng giây lát rồi cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt tôi. Rõ ràng là tay lạ mặt này không biết tiếng tôi. Cũng giống như nhiều tay mơ khác, anh ta bị vẻ ngoài của tôi lừa.
Tôi ồn ĩ đẩy các quân cờ đen về phía anh ta.
- Anh đi trước.
Anh ta đặt viên đá của mình tại góc tây bắc. Sự cao ngạo lúc nãy của tay này vẫn làm tôi cú và quyết định chơi anh ta một nước khó. Tôi đặt một quân trắng ngay cạnh sườn quân đen vừa đi. Chẳng bao giờ có ai lại bắt đầu trận chiến bằng vật giáp lá cà như thế này. Đó là quy tắc bất di bất dịch.
Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi và đắm mình vào suy nghĩ.
Trên một bàn cờ vây, các quân cờ chiến đấu trên 361 ô vuông kẻ bằng 19 vạch ngang và dọc tạo nên. Hai đối thủ chia xẻ mảnh đất trống này và đến cuối trận so lại xem ai chiếm được nhiều đất hơn. Tôi thích cờ vây hơn cờ tướng vì nó thoáng hơn, tự do hơn. Trong ván cờ tướng, hai vương quốc với các chiến binh mặc giáp trụ, đối đầu nhau. Còn các kỵ sĩ cờ vây có thể khéo léo xoay ngang xoay dọc, bẫy nhau trong các vòng xoáy ốc: sự táo bạo và trí tưởng tượng là những đức tính đưa đến chiến thắng.
Tôi không tăng cường phòng thủ các đường biên mà lại tấn công trực diện đối phương. Quân trắng số 4 của tôi đang khiêu khích anh ta. Anh ta lại nghĩ.
Số 6 của tôi đang chặn đường số 5 của anh ta, liên kết với các quân trắng khác để bao vây quân đen số 1.
Anh ta đáp lại kịp thời bằng cách đi quân số 7.
Tôi mỉm cười, đùa thế đủ rồi, tôi bắt đầu xây dựng chiến lược.
Người lạ mặt chơi rất chậm. Nước đi của tư duy anh ta khiến tôi ngạc nhiên. Mỗi quân đi đều thể hiện mối quan tâm đến sự hài hoà tổng thể. Các quân của anh ta đi có vẻ cao quý thoát tục và tinh tế, giống như điệu múa của loài chim hạc. Tôi không hề biết có một trường phái cờ vây ở Bắc Kinh mà sự tao nhã lại vượt lên trên bạo lực như thế này. Đến lượt tôi ngạc nhiên và để mình bị cuốn theo nhịp điệu của anh ta.
Người lạ mặt đột ngột ngừng chơi, ván cờ đang lúc đến hồi gay cấn.
- Tôi có hẹn, anh ta nói giọng giật cục.
Tôi không hài lòng và muốn tiếp tục ván cờ càng sớm càng tốt.
- Sáng chủ nhật nhé, mười giờ.
Ánh mắt anh ta sau cặp kính chẳng có vẻ gì là sốt sắng.
- Nếu không thì thôi.
Tôi đứng dậy.
- Thôi được, anh ta cuối cùng cũng quyết định.
Tôi chép lại vị thế các quân cờ lên một tờ giấy và ban cho người lạ một nụ cười. Tôi đã thử vũ khí này đối với anh họ Lữ, Mẫn và Kinh nên biết rõ tầm lợi hại của nó lắm.
Quả vậy, anh ta cúi đầu.
46.
Hoá trang đã chọn: áo dài bằng vải lanh, mũ cói rộng vành, quạt có điểm một vài nét thư pháp. Nhân vật tôi mang vẻ trang trọng của các quan lại triều đình. Cặp kính làm tôi nom giống các học giả.
Anh xe tay nhận ra ngay tôi là người từ nơi khác đến và quyết định lừa một mẻ. Đáng ra phải đi thẳng đến quảng trường Thiên Phong, anh ta lại đi một vòng quanh trong các phố.
Vừa thở hổn hển, anh ta vừa kể chuyện trong vùng. Cách đây bốn trăm năm, các vương hầu khám phá ra vùng rừng núi quanh đây và cho xây các lâu đài tráng lệ. Trong nhiều thế kỷ, họ rất ưa thích mảnh đất đầy thú săn và đàn bà đẹp này. Trước đây chỉ là một làng quê bình thường, Thiên Phong trở thành một thành phố với nghề thủ công và buôn bán phát triển. Thành phố bắt chước thủ đô Bắc Kinh từng tí một, kể cả hình dáng chữ nhật. Sau khi Đế quốc Mãn Châu tan rã, một phần giới quí tộc Bắc Kinh theo Hoàng đế về kinh đô mới. Một số khác về ẩn ở đây. Có thể nhận ra họ trong sự lịch sự bần hàn: áo quần cũ mốt, họ phản đối sự tân kỳ và để móng tay dài, thể hiện sự nhàn rỗi, cạo trọc đầu và giữ bím tóc như thời trước giữ.
Sau khi đi dọc theo tường thành đẫy dẫy ăn mày, người múa lửa, dạy khỉ, sau khi chỉ cho tôi xem quảng trường trước toà thị chính với các khách sạn cũ kỹ, phu xe cuối cùng dừng lại bên một quảng trường có trồng cây xanh.
- Đây là quảng trường Thiên Phong.
Rồi anh ta hỏi với vẻ bí ẩn:
- Ông cũng chơi à?
Tôi không trả lời.
Trong công viên, quanh những chiếc bàn thấp, người chơi đang im lặng đối đầu nhau. Nhìn quần áo cũng biết họ thuộc đủ loại người.
Nếu tôi chưa đến đây chắc tôi chẳng bao giờ tưởng tượng ra một chốn mà các ván cờ vây lại được bày ra cho người qua lại như thế này. Đối với tôi, cờ vây là thứ chỉ dành cho những người ưu tú, ván cờ vây phải là một nghi thức cử hành trong trang trọng.
Tuy nhiên hiện tượng này không làm tôi ngạc nhiên. Theo truyền thuyết, người Trung Hoa đã phát minh ra trò chơi phi thường này cách đây bốn nghìn năm. Lịch sử của đất nước này quá dài, nền văn hoá của nó mỏi mòn dần đi và cờ vây cũng mất dần sự tinh tế, sự cao quí lúc ban đầu. Cờ vây thâm nhập Nhật Bản vài trăm năm trước đây, được hoàn chỉnh và suy tư nhiều nên đã trở thành một nghệ thuật tầm cỡ thánh thần. Lại một lần nữa, xứ sở tôi chứng tỏ tính ưu việt của mình đối với Trung Quốc.
Từ xa tôi thấy có một phụ nữ đang chơi cờ một mình. Ở Nhật, việc một người đàn bà ngồi một mình giữa một nơi chỉ dành cho đàn ông như thế này là điều không thể chấp nhận được. Tôi tò mò tiến lại.
Cô ta trẻ hơn tôi tưởng và mặc bộ đồng phục học sinh trung học. Cô ngồi tì đầu vào lòng bàn tay và đang chìm đắm trong tư duy. Trên bàn cờ, các quân cờ sắp xếp rất thông minh khiến tôi phải chú ý nhìn kỹ.
Cô ngẩng đầu lên, trán rộng, mắt một mí như vành lá liễu được vẽ khéo léo trên khuôn mặt. Tôi như nhìn thấy Minh lúc nàng mười sáu tuổi. Ảo tưởng này tan biến ngay. Nàng geisha tập sự có vẻ đẹp rụt rè, cuộn lại trong mình. Cô gái Trung Hoa này nhìn tôi không hề đỏ mặt. Ở xứ tôi, sự tao nhã mang mầu nhợt nhạt và phụ nữ tránh ánh nắng mặt trời. Còn cô bé này thì chắc vì chơi cờ nhiều ngoài trời nên gương mặt mang một vẻ quyến rũ kỳ lạ. Cái nhìn của cô chạm vào mắt tôi trước khi tôi kịp nhìn tránh đi nơi khác.
Cô mời tôi chơi một ván cờ vây. Tôi tỏ ra khó tính để vai trò mình đóng đạt hơn.
Trước khi rời tiệm Chiđôri, người cộng sự của đại uý Nakamura đã dạy tôi: từ mười năm trở lại đây, đất nước Nhật Bản đã trở thành mẫu mực cho toàn Châu Á như là một thế giới rất Âu. Tôi chỉ việc tự giới thiệu mình là một sinh viên Trung Quốc đã sống lâu năm tại Tôkyô là đủ để biện minh cho lối đi dáng đứng, giọng nói và sự mù tịt của tôi về một số vấn đề thời sự tại đây.
Cô gái Trung Hoa không ưa nói chuyện nhiều. Cô ta không đặt cho tôi bất cứ một câu hỏi nào và giục tôi nhanh chóng bắt đầu. Ngay từ nước đi đầu tiên, cô ta xuất quân theo kiểu rất ngông và xấc. Tôi chưa bao giờ chơi cờ vây với phụ nữ. Tôi cũng chưa bao giờ ngồi gần một người đàn bà đến thế, trừ mẹ, em gái, Akikô, các geisha hoặc gái điếm. Dù bàn cờ tạo khoảng cách giữa tôi và cô ta, mùi thơm con gái của cô khiến tôi mất bình tĩnh.
Cô bé chìm trong suy nghĩ, đầu hơi nghiêng và dường như đang mơ màng. Vẻ dịu dàng trên gương mặt trái ngược hẳn với nét cứng rắn của bàn tay. Cô ta khiến tôi tò mò.
Cô bao nhiêu tuổi? Mười sáu hay mười bảy? Ngực phẳng và tóc tết thành hai bím, tuổi mới lớn làm các cô gái nom giống các cậu trai giả trang. Tuy nhiên, nữ tính đầu tiên cũng đã lộ ra ở cô như hoa xuyên tuyết báo hiệu mùa xuân đến sớm: cánh tay cô đã bắt đầu tròn trịa.
Trời tối sớm quá, tôi phải về doanh trại.
Cô gái mời tôi quay lại chơi tiếp. Một người đàn bà khác mà đề nghị như thế chắc sẽ có vẻ trơ trẽn nhưng thiếu nữ quả rất biết ưu thế của sự ngây thơ.
Tôi không trả lời. Cô ta xếp quân cờ vào hộp và lắc cho chúng kêu lách cách. Sự ồn ào này là để phản đối lại vẻ bất cần của tôi. Tôi cười thầm. Cô chắc sẽ là người chơi cờ rất giỏi nếu giảm bớt được tính nóng nảy của mình và làm một việc gì đó có tính trí thức.
- Sáng chủ nhật, mười giờ - cô nói.
Tôi rất thích sự đeo bám dai dẳng này. Tôi không cưỡng lại được nữa và gật đầu đồng ý.
Ở Nhật, khi phụ nữ cười, họ giấu mặt mình đằng sau ống tay áo kimônô. Cô gái Trung Hoa cười chẳng lúng túng cũng chẳng kênh kiệu, miệng cô nở xoè ra như một trái lựu.
Tôi quay mặt đi.
Về Đầu Trang Go down
 
THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 45-46)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 47-48)
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 49-51)
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 52-54)
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 1-5)
» THIẾU NỮ ĐÁNH CỜ VÂY (Chương 5-10))

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Crazyinlove :: Thông tin về forum :: Chia sẻ :: Chuyên đề Manga - Anime'-
Chuyển đến