Crazyinlove
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Crazyinlove

Don't cry cause you are so right
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 NHỮNG CON SÓNG...

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
satthu_tulip_den
thành viên kì cựu
thành viên kì cựu



Tổng số bài gửi : 60
Age : 31
Đến từ : Thiên đường không tình yêu
Registration date : 03/04/2008

NHỮNG CON SÓNG... Empty
Bài gửiTiêu đề: NHỮNG CON SÓNG...   NHỮNG CON SÓNG... Icon_minitimeSun Apr 27, 2008 7:16 am

Đã rất lâu rồi mới lại đứng trước biển. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như từ ngày người ấy ra đi thì nó không còn đối mặt với biển nữa. Ừ nhỉ! Đã 3 năm rồi đấy...

Nói thế không phải là biển quá xa mà nó không đến thăm được. Biển chỉ cách nơi nó ở vài ba bước chân. Ấy vậy mà nó đã nỡ quay đi với người bạn tâm tình thủơ nào. Đành vậy... Bởi mỗi khi vô tình trong đêm nghe tiếng biển gọi tim nó lại nhói đau. Vậy thì thà tránh không gặp còn hơn khơi lại một nỗi đau sâu thẳm trong tim.

Thế thì cái gì đã thôi thúc nó quay lại với những con sóng chiều nay? Vừa rời nhà cô là nó ra ngay với biển trong tâm trạng vô thức. Nó đến với biển như tìm về với chính con người mình, theo một thôi thúc từ trong tâm linh mà chính nó cũng không lí giải nổi. Chỉ đến khi nghe thấy những tiếng ào ạt vỗ bờ của muôn ngàn con sóng- cái tiếng ào ạt mỗi đêm vỗ vào cơn mơ- nó mới nhận ra mình đã ra đến biển.

Biển chiều nay vắng người. Nghe đâu lại sắp có bão. Nhưng nó vẫn không thấy gì khác xưa. Vẫn khung cảnh ấy, những hạt cát ấy và những con sóng ấy. Biển như một người bạn cố tri vẫn đón đợi nó và thân mật với nó. Tim nó lại nhói đau. Hôm nay nó lại còn thấy biển hiền hoà như mẹ. Nó những muốn lao ngay vào lòng đại dương mà oà khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nhưng không...Nó không cho mình được khóc. Nó lấy tư cách gì mà đem những giọt nước mắt vô nghĩa kia rỏ vào lòng đại dương ngàn đời, mà mưu cầu thứ tha ở một người mẹ quá giàu lòng vị tha và không bao giờ đòi hỏi. Và chính nó cũng không cho phép mình rơi một giọt nước mắt nào nữa kia mà. Nước mắt là giọt châu của loài người. Tại sao nó có thể phung phí đi như thế? Không! Chẳng nên như thế! Hãy nhớ lấy hỡi con bé đáng thương kia ngươi không có quyền được khóc. Hãy giữ những giọt châu kia mà đi về với đất, mà gieo vào giữa cõi người vốn có lắm kẻ đáng khóc hơn ngươi!

Nó vốc nước lên. Một dải nước ào trên tay rồi tan ra từng sợi nhỏ rơi xuống. Con người ta chẳng thể nắm giữ được nước. Cũng như nó ngày xưa cho rằng mình có thể giữ được một giọt mưa hay một tia nắng cho riêng mình. Cho đến khi nó đánh mất người ấy thì mới vỡ lẽ ra rằng con người ta chẳng nên giữ một cái gì cho riêng mình. Nó nếm một giọt nước biển đọng trên ngón tay. Vị mằn mặn đọng nơi đầu lưỡi. Nước biển mặn...Nước mắt mặn...Máu mặn.. Và cái mặn chát của vị đời. Có đôi khi những cái nhẹ nhàng lại cứa vào tâm can ta đau hơn một nhát dao. Thà biển cứ đầy bão tố trách móc còn hơn bao dung với ta như thế. Ta những muốn xé toang cuộc đời ra ròi tung hê lên hết thảy. Hết rồi! Không còn gì nữa cả! Ta đã mất tất cả rồi! Mất tất mà chẳng giữ lại được một cái gì! Đã có lúc ta tự tin cho mình sẽ nắm giữ cả vũ trụ. Thế mà... Ta như người khách bộ hành gục ngã giữa sa mạc, như một người lạc vào rừng rậm mà không tìm được lối ra, như một chiến tướng vừa trải qua một trận đại bại và ý thức rằng mình vô dụng đến mức nào...

Có con sóng nào vừa mơn man trên bàn chân nhẹ như một cái ve vuốt rồi lẹ làng biến nhanh vào cát...
Về Đầu Trang Go down
Crazyinlove
Admin
Admin
Crazyinlove


Tổng số bài gửi : 296
Age : 32
Đến từ : Thiên đường vắng em
Registration date : 03/04/2008

Character sheet
Crazyinlove:
NHỮNG CON SÓNG... Left_bar_bleue1223/1223NHỮNG CON SÓNG... Empty_bar_bleue  (1223/1223)

NHỮNG CON SÓNG... Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: NHỮNG CON SÓNG...   NHỮNG CON SÓNG... Icon_minitimeTue Apr 29, 2008 7:52 am

satthu_tulip_den đã viết:
Đã rất lâu rồi mới lại đứng trước biển. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như từ ngày người ấy ra đi thì nó không còn đối mặt với biển nữa. Ừ nhỉ! Đã 3 năm rồi đấy...

Nói thế không phải là biển quá xa mà nó không đến thăm được. Biển chỉ cách nơi nó ở vài ba bước chân. Ấy vậy mà nó đã nỡ quay đi với người bạn tâm tình thủơ nào. Đành vậy... Bởi mỗi khi vô tình trong đêm nghe tiếng biển gọi tim nó lại nhói đau. Vậy thì thà tránh không gặp còn hơn khơi lại một nỗi đau sâu thẳm trong tim.

Thế thì cái gì đã thôi thúc nó quay lại với những con sóng chiều nay? Vừa rời nhà cô là nó ra ngay với biển trong tâm trạng vô thức. Nó đến với biển như tìm về với chính con người mình, theo một thôi thúc từ trong tâm linh mà chính nó cũng không lí giải nổi. Chỉ đến khi nghe thấy những tiếng ào ạt vỗ bờ của muôn ngàn con sóng- cái tiếng ào ạt mỗi đêm vỗ vào cơn mơ- nó mới nhận ra mình đã ra đến biển.

Biển chiều nay vắng người. Nghe đâu lại sắp có bão. Nhưng nó vẫn không thấy gì khác xưa. Vẫn khung cảnh ấy, những hạt cát ấy và những con sóng ấy. Biển như một người bạn cố tri vẫn đón đợi nó và thân mật với nó. Tim nó lại nhói đau. Hôm nay nó lại còn thấy biển hiền hoà như mẹ. Nó những muốn lao ngay vào lòng đại dương mà oà khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Nhưng không...Nó không cho mình được khóc. Nó lấy tư cách gì mà đem những giọt nước mắt vô nghĩa kia rỏ vào lòng đại dương ngàn đời, mà mưu cầu thứ tha ở một người mẹ quá giàu lòng vị tha và không bao giờ đòi hỏi. Và chính nó cũng không cho phép mình rơi một giọt nước mắt nào nữa kia mà. Nước mắt là giọt châu của loài người. Tại sao nó có thể phung phí đi như thế? Không! Chẳng nên như thế! Hãy nhớ lấy hỡi con bé đáng thương kia ngươi không có quyền được khóc. Hãy giữ những giọt châu kia mà đi về với đất, mà gieo vào giữa cõi người vốn có lắm kẻ đáng khóc hơn ngươi!

Nó vốc nước lên. Một dải nước ào trên tay rồi tan ra từng sợi nhỏ rơi xuống. Con người ta chẳng thể nắm giữ được nước. Cũng như nó ngày xưa cho rằng mình có thể giữ được một giọt mưa hay một tia nắng cho riêng mình. Cho đến khi nó đánh mất người ấy thì mới vỡ lẽ ra rằng con người ta chẳng nên giữ một cái gì cho riêng mình. Nó nếm một giọt nước biển đọng trên ngón tay. Vị mằn mặn đọng nơi đầu lưỡi. Nước biển mặn...Nước mắt mặn...Máu mặn.. Và cái mặn chát của vị đời. Có đôi khi những cái nhẹ nhàng lại cứa vào tâm can ta đau hơn một nhát dao. Thà biển cứ đầy bão tố trách móc còn hơn bao dung với ta như thế. Ta những muốn xé toang cuộc đời ra ròi tung hê lên hết thảy. Hết rồi! Không còn gì nữa cả! Ta đã mất tất cả rồi! Mất tất mà chẳng giữ lại được một cái gì! Đã có lúc ta tự tin cho mình sẽ nắm giữ cả vũ trụ. Thế mà... Ta như người khách bộ hành gục ngã giữa sa mạc, như một người lạc vào rừng rậm mà không tìm được lối ra, như một chiến tướng vừa trải qua một trận đại bại và ý thức rằng mình vô dụng đến mức nào...

Có con sóng nào vừa mơn man trên bàn chân nhẹ như một cái ve vuốt rồi lẹ làng biến nhanh vào cát...
Bo rất thích viết về biển nhưng khó quá afro
Về Đầu Trang Go down
https://crazyinlove.forumvi.com
 
NHỮNG CON SÓNG...
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Crazyinlove :: Thông tin về forum :: Trổ tài sáng tác :: Cảm nhận-
Chuyển đến